– Thầy kiếm đâu ra cái thằng nghịch như quỷ sứ vậy? Sao không quen không biết mà thầy lại đem về nuôi, kêu má nó lại trả đi thầy ơi, không thì thầy dẫn nó qua lớp khác chứ em không nhận dạy nó.
– Xin mọi người hãy kiên nhẫn với cậu bé, tôi tin là Chúa có chương trình cho chúng ta cũng như cho hai mẹ con cậu ấy.
Không có lớp nào trong nhà thờ nhận dạy nó.
Cô vợ thầy truyền đạo phải kèm nó sát bên, dạy chữ kiêm dạy đạo cho nó, nói về tình yêu thương của Chúa Cứu Thế Giê-xu đối với con người tội lỗi. Nó ngồi nghe, nhìn miệng cô, tai thì như có con ong đang vo ve vo ve…
Hai tháng trôi qua.
Mỗi buổi sáng khi ánh nắng xuyên qua tán cây ngọc lan chiếu vào phòng nó, rọi vào tấm kính tủ, phản chiếu ngược tia sáng vào mặt nó ấm áp thì nó tỉnh ngủ, nó không bao giờ lăn qua lộn lại trên giường mà nó ngồi bật dậy, vươn vai, lấy tay chà chà lên mặt nơi có ánh nắng rọi vào, nó thầm thì chỉ đủ nghe:
– Nắng ơi! Chào mày, sáng nào mày cũng đến kêu tao dậy, mày chiếu vào mặt tao ấm áp như ngày xưa tía má hay ôm tao vào lòng và hun tao. Nếu tía tao còn sống chắc tao cũng vẫn được như thế nhưng bây giờ tía chết rồi, chắc má tao buồn lắm, tao không cố ý làm những điều sai trái nhưng tại sao tao vẫn cứ làm. Nắng ơi! Tao buồn.
Nó đi rửa mặt với đôi mắt hoe đỏ. Hôm nay là thứ ba, ngày cầu nguyện kiêng ăn của thầy truyền đạo. Nó đi ngang qua phòng sách cách nhẹ nhàng, liếc vào trong thấy thầy đang quỳ gối, nó đứng lại nấp sau cánh cửa, lắng tai nghe xem ông thầy nói cái gì rì rầm với cái đầu cúi xuống thấp như thế, nó nghe tới đoạn:
– Chúa ơi! Ngài đã có chương trình cho chúng con phải không? Chúa đã để hai mẹ con em Tâm bước vào nhà Chúa thì chắc rằng Chúa đã chọn họ. Chúa ôi! Con cầu xin Thánh Linh Chúa động đến lòng em ấy, cho em Tâm nhận ra được tình yêu mà Chúa đã dành cho em. Xin Chúa cho em có tấm lòng mềm mại, xin cho em ấy mạnh khỏe, được sự khôn ngoan của Ngài để nhận lấy tình yêu thiên thượng, xin Chúa cho bà Năm cũng được khỏe mạnh, thuận lợi trong công việc và có một ngày đón nhận tình yêu của Chúa Giê-xu…
Nó ngạc nhiên. Những người này là người dưng mà sao lại lo lắng quá nhiều cho hai mẹ con nó vậy? Người ta đã nhận nó vào ở, cho học hành, cho ăn uống, may đồ mới, dạy lễ nghĩa… Chẳng lẽ nó chẳng làm được gì để cảm ơn họ hay sao?
Thằng Tâm thay đổi.
Nó bắt đầu ngoan ngoãn, biết nghe lời, chịu học hành đàng hoàng, chịu bước vào lớp trường Chúa nhật ngồi học và không phá phách, chọc ghẹo bạn bè nữa. Thầy cô truyền đạo ngạc nhiên, mọi người trong nhà thờ gặp nó ngạc nhiên. Người thì khen nó thay đổi, người thì khen thầy cô khéo dạy dỗ… Chỉ có nó hiểu là vì lời cầu nguyện của thầy đã động đến trái tim của nó. Hành trình đó đã phải mất rất nhiều ngày.
Một buổi sáng Chúa nhật thằng Tâm bước lên tin nhận Chúa với những ánh nhìn kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Trong nhà thờ chắc thầy cô truyền đạo là người mừng nhất vì tấm lòng và công khó mình bỏ ra không vô ích.
Bà Năm được mời đến.
– Tâm ơi! Ra chào má đi con.
– Dạ!
– Thưa má! Má mới tới!
Từ ngày chồng chết tới giờ bà mới hoảng hồn lần nữa. Cái thằng công tử bột nào mà mới bước ra kêu bà bằng má vậy? Thằng nhỏ trắng trẻo, dễ thương, tóc cắt cao gọn gang, áo tém thùng nghiêm chỉnh. Nó đứng vòng tay lễ phép trước mặt bà làm bà phải lấy tay dụi mắt liên tục mấy lần mới mở miệng được:
– Ca..a…i… Cái thằng Tâm… C…o…n… tui đây hả? Có thiệt là nó không vậy thầy?
– Thì chị Năm cứ hỏi nó thử rồi biết. Ông thầy nói mà cười tươi rói vì nhìn thấy vẻ ngạc nhiên tột độ trên gương mặt của người mẹ sau vài tháng không gặp con trai mình.
Sau đó là niềm vui vỡ òa của người mẹ khi nhận lấy đứa con mà bà nhìn hoài mà chẳng thấy giống thằng con mà mình gởi. Bà xin phép được dẫn nó về nhà. Bà cảm ơn thầy cô ríu rít, bà nói bà đã không sai lầm khi ghé vào đây, thật vui mừng lắm.
Thằng Tâm theo má về nhà với bản tính đã thay đổi, nó chăm chỉ học hành, không chơi bời lêu lỏng, không du thủ du thực với đám bạn xấu nữa, tối trước khi đi ngủ nó còn đọc một quyển sách rồi ngồi khoanh tay, nhắm mắt, lầm rầm nói cái gì đó rồi mới nằm xuống ngủ. Bà Năm cũng không hỏi vì thấy nó ngoan quá rồi, bà chẳng mong gì hơn.
Đến ngày giỗ của tía thằng Tâm, bà đi chợ mua đủ thứ đồ mà nó thích ăn về nấu… Cúng tía nó. Bà hân hoan nấu nướng, bưng lên cúng, khấn vái thành tâm mời tía thằng Tâm về ăn.
Tàn nhang thì bà bưng xuống, dọn một bàn đầy ngập đồ ăn rồi kêu:
– Tâm ơi! Ra ăn cơm đi con, sao sáng giờ má thấy con cứ lủi ra vườn chi hoài vậy? Ra đây má biểu coi.
Nó bước ra đứng trước mặt bà Năm, nhìn thẳng vào mắt bà, nó nói từng tiếng một:
– Má ơi! Con đã tin Chúa rồi. Con sẽ không ăn đồ cúng đâu, má ăn đi.
– Cái gì nữa vậy nè Trời! Cái gì mà tin Chúa rồi, không ăn đồ cúng? Sao ông Trời cứ cho sét đánh ngang tai con hoài vậy? Mà tui nghi lắm, sao tự nhiên thằng con tui thay đổi cách chóng mặt vậy chớ? Tâm ơi là Tâm! Mày tin Chúa rồi thì lấy ai mà cúng tao với tía mày đây hả? Mày phải bỏ ngay, tao phải ra nhà thờ chửi cho mấy người đó một trận mới được. Tao phải kêu họ trả thằng con lại cho tao, thằng con cũ mất dạy của tao đó để nó còn cúng kiếng tía má nó nữa chớ. Tâm ơi là Tâm…
Bà Năm bỏ mâm cơm lạnh ngắt, chẳng buồn động đũa, cứ ngồi chống cằm ngó lên bàn thờ thút thít:
– Ông Năm ơi! Ông về mà coi thằng con quý tử của ông, nó bỏ ông bà, tía má đi theo Tin Lành rồi, tui phải làm sao đây ông năm ơi!
Bà chợt đứng bật dậy, đi nhanh tới bàn thờ, rút cây chổi lông gà ra, giọng đanh lại:
– Tâm! Leo lên đi- văng, nằm úp xuống cho má.
Thằng Tâm cúi đầu, vai buông thõng, bước đến đi- văng leo lên, nằm úp xuống. Bà Năm vừa lấy cây chổi lông gà nhịp nhịp vừa kể tội nó, bà chỉ cố xoay quanh chuyện bỏ tổ tông, cội nguồn không chịu cúng khi bà qua đời. Lâu lâu bà lại quất vào mông nó một cái… Nhẹ hều như phủi bụi vì bà không nỡ đánh thằng con ngoan ngoãn này, hồi đó mới kêu tên là nó đã chạy đi mất lấy đâu để bà trút giận như bây giờ. Bà dứt khoát:
– Bắt đầu từ ngày mai con phải lau dọn bàn thờ của tía, thắp nhang đều đặn ngày ba lần cho má, đừng để má phải đi ra nhà thờ đòi con với người ta, nghe chưa?
– Má ơi! Con sẽ lau dọn bàn thờ cho tía sạch sẽ nhưng con không thắp nhang đâu, má đừng ép con.
Thằng Tâm nói cũng dứt khoát lắm đến nỗi má nó cũng nhượng bộ:
– Ờ! Để má thắp nhang cũng được.
Nó vẫn là một đứa con ngoan như mong đợi, hằng ngày chu toàn những công việc má nó giao. Đến tối nó học bài xong thì lại rút quyển sách dầy cui ra đọc rồi vô mùng ngồi khoanh tay lầm rầm gì đó mà bà Năm có nghe như “Xin Chúa cứu má của con, đừng để má con phải đi địa ngục…”
Một buổi tối, sau khi thấy thằng Tâm khoanh tay lầm rầm xong thì bà Năm hỏi:
– Con làm gì vậy Tâm? Con đọc sách gì vậy? lảm nhảm cái gì mà tối nào má cũng thấy trước khi con ngủ vậy?
– Dạ con đọc Kinh Thánh và cầu nguyện đó má.
– Chứ mày cầu nguyện với ai? Má có thấy ai ở đây đâu? Mày đừng làm má sợ nha con.
– Dạ con cầu nguyện với Chúa, cũng là Ông Trời của người Việt mình đó má à, chứ không phải thần nào khác đâu. Má cũng thờ Chúa mà má không biết đó.
– Tao thờ Chúa của mầy hồi nào mậy? Tao là phật tử hẳn hoi nha mậy?
– Chớ ngày nào má chẳng thắp nhang khấn vái trước bàn Ông Thiên, mà Ông Thiên là Ông Trời đó má ơi, chỉ khác nhau cách gọi thôi hà.
– Vậy mày không có theo đạo Mỹ hả? Tao nghe người ta nói đạo Tin Lành là đạo của Mỹ mà.
– Trên đầu mình dù ở đâu thì cũng chỉ có một vòm trời và chỉ có một Ông trời mà thôi, má nghe người ta nói chi vì họ không biết rõ điều mình đang nói, hãy nghe người nói đúng má à.
– Vậy chớ làm sao mà tự dưng mày lại thay đổi vậy con? Tao cứ tưởng đem lộn con ai về nhà.
Thằng Tâm giở mùng cho má nó ngồi hẳn vào bên trong, nó bò lại gần ôm má như hồi tía nó còn sống. Nó kể hết cho bà Năm nghe từ lúc nó ở chùa như thế nào rồi ở nhà thờ ra sao, ông thầy cầu nguyện cho nó, cho bà như thế nào. Cô thì chăm sóc cho nó hết lòng, dạy dỗ nó cách ăn nết ở ra sao… Nó còn nói nữa cho đến khi nó nằm gọn vào lòng bà và ngủ ngon lành. Bà Năm khóc, nước mắt chảy xuống môi mặn đắng, lặng thầm. Giọt nước mắt biết ơn.
Ngày mai bà sẽ dẫn thằng Tâm đến nhà thờ. Bà muốn biết thêm về Chúa của con mình, bà muốn tin Chúa của thằng Tâm, Đấng đã đem yêu thương về lại trong trái tim như đã ngủ quên của bà. Thằng Tâm sẽ không đơn độc trong chuyến hành trình còn lại. Bà Năm mỉm cười. Giấc ngủ đến mau chóng.
Tác giả: Hải Yến (Tác giả đồng ý cho sử dụng bài viết dưới mọi hình thức đọc hoặc đăng bài)