GIỌT NƯỚC MẮT CỦA ĐẤNG TẠO HÓA (Phần 2)

512

 

Hai mẹ con nhìn nhau. không hiểu đứa trẻ gọi ai. Chỉ thấy trong mắt nhau những điều đồng cảm nhưng có lẽ là không đủ. Ánh trăng tròn viên mãn nhưng thiếu những ánh sao đêm lấp lánh cũng khiến bầu trời như một tấm lưới cô đơn mà thôi, vì người vợ mà anh yêu thương rất mực đã không còn như trước.

Tôi đã thấy một người điên. Đó là một người phụ nữ với mái tóc dài không bới lên tạo thành một đám rối bời như ổ quạ và loại trừ cái mái tóc đó ra thì không khó để có thể nhận xét rằng  đây là một người phụ nữ trẻ đẹp. Chị ta ngồi trên bậc cửa của căn chòi lá, ánh mắt đầy lửa cứ như là một ngọn lửa thiêu đốt từ bên trong cháy ra. Chị nhìn chăm chăm vào chiếc xe đồ chơi ba bánh nằm lạc loài trên sân. Không có ai chạy nó.

Chị đưa tay đào bới mái tóc rối của mình, không rõ chị ta chờ đợi điều gì được tìm thấy. Ánh mắt chị ta tắt lửa, không còn nhận ra một chút gì gọi là có hồn trong đó nữa. Hai đồng tử như liệt các dây thần kinh vận hành và ánh nhìn bị đánh gục bởi một thứ ma lực nào đó.

Ánh mắt dại, vô hồn. Ánh mắt chị ta gặp hằng đêm trong những cơn ác mộng suốt mấy năm  nay, kể từ ngày chị nhận diện ra được đứa con mà mình rứt ruột sinh ra nó không giống như những đứa trẻ đồng trang lứa. Chị lắc đầu. À không, chị đang quay đầu về bốn phía, quăng những tia nhìn vô hồn, đơn lẻ trong căn chòi lá sau vườn.

Cuộc sống không chỉ là màu hồng như trong những ánh nhìn của trẻ thơ. Người lớn hiểu rõ điều đó khi phải đối mặt với muôn vàn cám dỗ, thử thách trong cuộc đời này. Đứa trẻ với ánh mắt vô hồn, cái đầu lúc lắc với nụ cười ngây dại cũng chậm rãi lớn lên trong ánh nhìn xao xác, lạc hồn của người mẹ trẻ điên dại. “Thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương” câu nói này không phải luôn luôn đúng khi vết thương kia ngày nào cũng bị khều ra tứa máu.

Đứa trẻ tên là Đỉnh, nó ra đời vào một ngày mưa tầm tã, một ngày buồn. Nó không nhận thức được nỗi đau đang mang. Nó vẫn luôn cười với mọi người dù cho đám trẻ bằng tuổi  kêu nó là “ê, thằng đần kìa tụi bây” (mặc dù tên nó là Đỉnh), cũng chẳng ảnh hưởng gì tới nó. Riết rồi không đứa trẻ nào trong xóm thèm bận tâm tới, mặc cho nó ngó nghiêng hay đứng nhìn vì nó chẳng nói cùng ai câu nào trừ những người thân thuộc vì vốn từ của những người mắc bệnh này rất ít.

Nó cứ đi lang thang ngoài đường. Ba nó phải đi làm ruộng cả ngày, tối mịt mới về trong cơn say chếnh choáng. Bà của nó thì già yếu lại phải chăm sóc mẹ nó ngẩn ngơ sau vườn, còn lại mình nó bị bỏ chẳng ai thèm đoái hoài. Nó cứ đi, càng ngày càng xa, có bận nó đi tít vào trong chợ cách nhà chừng ba cây số, bà nó phải đi gọi “Đỉnh ơi, Đỉnh à” khản cả cổ, tới chiều mới thấy nó lững thững đi về. Riết cũng thành quen.

Trên đoạn đường đi đó có một ngôi nhà thờ với đỉnh là cây thánh giá cao vút, nó cứ nhìn cây thánh giá để xác định đường đi và về. Cứ đi một hồi nó lại quay nhìn xem cây thánh giá chỗ nào. Nó không bị lạc đường. Nhà thờ ở quê khác ở thành phố. Lúc nào cũng có người đến chăm sóc cây cối, nhổ cỏ hay lau dọn bên trong. Nó đi ngang, dừng lại, vịn vào tường nhìn qua hàng rào bằng những cây xanh được cắt tỉa thấp cách lạ lẫm. Có người cười với nó. Đôi khi có con chó chạy ra ngoắc đuôi, đưa lỗ mũi khịt khịt vào tay nó. Rồi nó bước vào trong khuôn viên nhà thờ mà không hề bị ai cấm cản, họ nhìn nó và cười, hỏi vài câu đơn giản, nó chớp đôi mắt và chỉ tay về hướng nhà mình.

Ngày nào nó cũng vào nhà thờ, nó không phá phách gì, chỉ ngồi đó, nhìn quanh, nghe người ta nói cho đến khi thấy đói thì nó đi về.

Người ta nói đến tai bà nó, rằng “thằng đần nó đi nhà thờ” (nó vẫn tên là Đỉnh mà). Bà nó nghe nói, lật đật đi tìm. Hôm đó là chủ nhật, ngày nhà thờ đông người nhất trong tuần. Ai cũng ăn mặc tươm tất, mặt mũi sáng ngời, tay ôm những quyển sách dày cách thành kính. Bà tìm thằng cháu mình, nó ngồi đó, nơi hàng ghế đầu, lắng nghe một ông đang đứng trên bục cao nói “Hãy trao mọi điều lo lắng mình cho Ngài, vì Ngài hay săn sóc anh em”. Bà cũng không quan tâm lắm, chỉ thấy thằng cháu mình ngồi nghe cách nghiêm trang, miệng há ra nhìn thấy cả cái lưỡi dày đang bất động. Bà đến kế bên, nắm tay, lôi nó đứng lên để về. Nó rụt tay lại cách dứt khoát làm bà giật mình, mặt nó nhăn lại sắp khóc mà nó khóc thì cả ngày cũng không nín, Bà sợ ảnh hưởng đến xung quanh nên bắt buộc phải ngồi xuống kế bên chịu trận. Tiếng của người giảng vẫn vang lên cách rõ ràng, rành rọt “chẳng có sự cứu rỗi trong Đấng nào khác; vì ở dưới trời chẳng có danh nào khác ban cho loài người, để chúng ta nhờ đó mà được cứu.” được chép trong sách Công vụ các sứ đồ 4:12. Bà nhíu đôi mắt đầy “vết chân đại bàng” của mình suy nghĩ “Ủa, hằng ngày mình tụng kinh, niệm Phật, ăn chay trường mà cũng không được cứu nữa sao? Đời mình toàn lao khổ và mệt nhọc, mong cho hết kiếp này để đầu thai vào một kiếp khác sướng hơn mà ổng nói không được cứu thì tiêu rồi?” Bà mang nỗi thắc mắc ấy trong lòng cách bực bội nên ráng nghe cho kỹ những gì ông đó nói. Bà ngước lên như thể hỏi “vậy tôi phải làm sao thì mới được cứu?”,  Bà thấy ông đó đang nhìn bà, nói như thể đang nói riêng cho bà nghe “ Hãy tin Đức Chúa Jêsus, thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi.” Công vụ các sứ đồ 16:31. Bà ngạc nhiên quá đỗi, cứ như ổng đọc được suy nghĩ của mình. Rồi ông ấy lại nói tiếp “Kẻ nào muốn, khá nhận lấy nước sự sống cách nhưng không” Khải Huyền 22:17. Bà nghe những lời đó, giữ trong lòng mình và suy nghĩ. Nhất định phải hỏi cho rõ mới được.

Hàng tuần đều đặn, bà và thằng Đỉnh cứ đến nhà thờ, nghe giảng rồi về. Có đôi lần bà ở lại để hỏi những điều khó hiểu với ông đó mà bây giờ bà đã biết gọi là “Ông Mục Sư” dù bà chỉ là thính giả bất đắc dĩ.

Hai tháng sau, bà nắm tay thằng Đỉnh lên cho ông mục sư cầu nguyện, nhận lấy nguồn cứu rỗi cho linh hồn mình. Có người thắc mắc:

“Cái thằng đó bị bệnh như vậy thì Chúa có cứu không? Thần trí nó không bình thường thì sao mà biết nó có tin chưa?” bà cũng lo sợ, đi hỏi mục sư, ông trả lời rằng:

“Chúa là Đấng công bình, yêu thương, Ngài nhìn thấy trong lòng chúng ta chứ không chỉ hình thức bên ngoài. Chúa cứu thằng Đỉnh hay không là việc của Chúa chứ không phải của chúng ta, nhưng tôi tin em ấy được cứu, chẳng những thế, vì em ấy Chúa cũng sẽ cứu cả gia đình nữa.’’

Câu nói đó khích lệ bà biết bao. Đúng vậy, đó là việc của Chúa, chúng ta bận tâm làm chi khi không thể giúp được gì mà chỉ ngồi đó hỏi những câu hỏi vớ vẩn. Cho nên có câu nói: “Trên đời này có ba việc: việc của bản thân, việc của người khác và việc của Ông Trời nhưng chúng ta thường hay lẫn lộn thứ tự mà quên mất việc của bản thân, xen vào việc người khác và lo lắng về việc của Ông Trời. Cho nên cách tốt nhất là hãy làm tốt việc của bản thân, đừng xen vào việc của người khác và đừng nghĩ về việc của Ông Trời.” Được như vậy chúng ta sẽ hạnh phúc.

Bà về nhà, dọn thật sạch sẽ những gì thuộc về hôm qua, bà đem đập hết những tượng bằng đất rồi bỏ đi, những vật bằng đồng thì bà đập còn tơi bời hơn rồi bán ve chai. Người mua ngạc nhiên hỏi bà:

“Sao bà không để nguyên, bán sẽ có tiền hơn mà tôi cũng có thể bán lại cho người khác. Chứ bà đập nát nẫm như vầy thì chỉ cân ký bán đồng mà thôi.’’

Bà thủng thẳng trả lời:

“Thì tui cố ý như vậy mà, tui để nguyên thì bà lại bán cho người khác, lại đem về thờ như tui, lại đạp vào vết xe đổ như tui, vừa nghèo mạt rệp vừa chết linh hồn. Người ta nặn ra tượng để bán rồi mình lại mua cách khúm núm mang về, đặt lên nơi trang trọng, cúi lạy hằng ngày. Đúng ra là phải thỉnh ông thợ về thờ mới đúng vì ông thợ ổng nặn ra tượng, đúng không?

Người mua ve chai ngạc nhiên quá, sao có người nói tào lao vậy được, người đó cãi:

“Bà nói tầm bậy quá, ông thợ đó ổng học nghề từ người khác, thầy của ổng chứ đâu phải tự ổng biết làm”.

Bà chỉ chờ có thế, lại thủng tha thủng thẳng nói tiếp:

“Vậy thì thỉnh ông thầy của ông thợ về thờ!”

“Nhưng phía trên ổng còn ông thầy của ông thầy nữa. Bà làm tui rối rồi đó.”

“Vậy mình phải tìm cái cội nguồn của mấy ổng để mình thờ chứ thờ chi mấy hàng lính lác” Bà như mở cờ trong bụng khi thấy người mua ve chai có vẻ lúng túng.

“Bà nói kiểu đó thì chỉ có Ông Trời thôi chứ bà tìm đâu ra” người mua ve chai nói nhanh như thể là cách tốt nhất để chống chế. Bà chỉ chờ có vậy nên cười tươi rói:

“Thì tui đang thờ Trời nè. Chỉ có Ông Trời mới có quyền trên tất cả vì chính Ông đã tạo ra muôn loài vạn vật, chúng ta quay về thờ Trời là một lẽ tất yếu, một điều đúng đắn nên làm, phải không nào?”

Người nghe thì như thể ngộ ra một chân lý, còn người nói thì ngạc nhiên vì những lời của chính mình, như có ai đó đang ở cùng môi miệng bà. Bà lấy làm kinh hãi vì biết rằng quyền năng của Thượng Đế vẫn luôn tồn tại và bà tin chắc quyết định cải đạo của bà là đúng.

Những sự thay đổi của bà làm cho ba của thằng Đỉnh lấy làm lạ, hồi đó giờ nhà cửa âm u, khói nhang mù mịt mà nay bà dọn dẹp sạch trơn, ngôi nhà như khoác một bộ áo mới. Hằng ngày bà lại còn ra căn chòi lá của vợ anh, thủ thỉ, nhỏ to điều gì đó, chăm sóc cho cô ấy rất tận tâm, không như trước. Phần mình anh vẫn chìm trong cơn say khi chiều xuống, có lúc anh đã định kết thúc đời mình, trong cơn say anh gào lên rằng “Ông Trời ơi, Ông có trên đó không? Sao Ông để gia đình tôi rơi vào cảnh sống không được, chết không xong này? Nếu Ông có thì Ông làm gì đó đi, không tôi chết cho Ông coi.” Anh thắt một thòng lọng, đút đầu vào đó rồi đạp ghế. Khi cảm thấy được dường như hơi thở sắp nghẹt lại nơi cổ họng, lưỡi anh đã bắt đầu lè ra thì anh nghe cái “bựt” rồi rớt cái “đụi” xuống đất. Anh giật mình khóc ngất và cảm nhận được không đơn thuần là sợi dây có vấn đề vì anh đã thử trước khi buộc nó lại. Chết không đơn giản là hết, nó chỉ tạm hết đời mình thôi còn những người còn lại nữa, họ sẽ ra sao khi mình trốn tránh cuộc sống này? Những ý nghĩ đó cứ vang mãi trong tâm trí anh nhưng anh vẫn không tìm thấy câu giải đáp. Anh đã để ý, đi theo mẹ mình thì thấy bà hay dẫn thằng Đỉnh đi nhà thờ gần trong chợ, hai bà cháu rất vui vẻ, không rầu rĩ như xưa. Anh cũng len lén vào ngồi hàng ghế cuối cùng để nghe xem trong này họ nói gì, làm gì mà mẹ mình lại thay đổi như vậy.

Thật ra bà đã biết ba của thằng Đỉnh đang lén lút theo dõi hai bà cháu nhưng bà làm bộ như không biết, bà muốn con bà được nghe về tình yêu của Thượng Đế dành cho con người, nhất là những con người khổ đau, dằn vặt, không lối thoát như con trai bà. Bà tin vào lời Chúa phán “Hãy tin Đức Chúa Giê-xu thì ngươi và cả nhà đều sẽ được cứu rỗi” Công vụ các sứ đồ 16:31. Bà hi vọng khi con trai thấy bà thay đổi theo chiều hướng tốt lên thì nó sẽ tìm hiểu và biết rằng chỉ có trong tay Thượng Đế mới tìm được phước hạnh và bình an.

Chúa không từ chối những người có tấm lòng tìm kiếm Ngài. Anh đã bước lên tuyên xưng đức tin mình sau một tháng tìm hiểu, bà rơi nước mắt vì mừng vui, thằng Đỉnh thì cười toe, hít cả đôi mắt vốn rất to của nó, tay nó vỗ vào nhau bốp bốp khi thấy ông mục sư đặt tay lên vai ba nó để cầu nguyện. Không ai biết được trong đầu nó nghĩ gì, không ai hiểu được cách nó thể hiện, chỉ có Chúa biết và tôi tin rằng Ngài đẹp lòng vì những suy nghĩ của con trẻ, mặc dầu trong con mắt của con người nó chỉ là một đứa bé ngẩn ngơ.

Tôi không muốn bỏ qua cái kết của gia đình này. Một kết thúc rất có hậu cho những người trông mong ơn cứu rỗi của Thượng Đế. Giờ đây anh chị đã có thêm bốn người con nữa, tất cả đều khỏe mạnh, cả gia đình sống rất vui vẻ, hạnh phúc trong tay Chúa. Cả nhà đều yêu thương thằng Đỉnh (năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi), làng trên xóm dưới đều yêu mến cậu ấy vì “không ai tốt bụng và khôn như nó”. Cậu ta vẫn với khuôn mặt ngờ nghệch, đôi mắt một mí to xếch lên với cái miệng hả ra, lúc nào cũng cười nhưng chẳng ai còn quan tâm đến vẻ ngoài đó nữa vì dầu với hình hài nào, Thượng Đế vẫn yêu thương.

Tác giả: Thiên Quốc (Tác giả đồng ý cho sử dụng bài viết dưới mọi hình thức đọc hoặc đăng bài)

Bài trướcPHÚC ÂM ĐƠN GIẢN-4/12/21
Bài tiếp theoHọc Kinh Thánh Trường Chúa Nhật trực tuyến (CN-5-12-21)