GIỌT NƯỚC MẮT CỦA ĐẤNG TẠO HÓA (Phần 1)

564

Câu chuyện này có thể bắt đầu từ hai ánh mắt. Một ánh mắt xa xăm, thoai thoải, nhìn heo hắt và buồn không thể tả. Nhất là khi ánh mắt đó được đặt trên khuôn mặt của một người phụ nữ, thường gợi lên sự mong manh yếu đuối. Theo sự phân chia trong cái nhìn của đàn ông thì phụ nữ gồm có phụ nữ đẹp và phụ nữ xấu. Đó là dựa theo nhan sắc. Còn tuổi tác thì phụ nữ lại gồm có các bậc như trẻ, trung niên, già. Và người phụ nữ được chọn để bắt đầu câu chuyện này, kết hợp cả hai thì thuộc vào loại phụ nữ trẻ đẹp. Mà trước giờ khi cái buồn đi với cái đẹp thì một là cái buồn kia trở nên xao xác hơn hoặc là cái đẹp kia trở thành mỹ miều hơn. Trong trường hợp này, tiếc thay…

Ánh mắt thứ hai là ánh mắt của một đứa trẻ. Ánh mắt dại dại. Hai con mắt một mí, hơi lồi ra, xếch lên và cách xa nhau. Mặt dẹt, mũi tẹt, trông ngốc. Khuôn mặt rất quen thuộc nếu bạn từng một lần gặp những đứa trẻ không may bị hội chứng down syndrome syndrome. Thằng bé đang chạy trên chiếc xe đạp ba bánh vòng quanh trước sân. Không hiểu sao đầu nó quay liên tục trên cái cổ ngắn ngủn cứ như là nó đang cố gửi ánh mắt vô hồn của mình ra tứ phía.

Thỉnh thoảng hai ánh mắt đó gặp nhau. Ánh mắt có hồn chợt long lanh còn ánh mắt vô hồn thì dừng lại một chút rồi cái đầu lại xoay với cái miệng trễ xuống và luôn luôn há, thè cái lưỡi dày ra ngoài. Có lẽ ở độ tuổi của nó, một đứa trẻ bình thường còn không hiểu hết những xúc cảm trong tia nhìn xa xăm kia huống chi là nó bị down syndrome, hội chứng rối loạn nhiễm sắc thể hai mươi mốt. Bình thường, người ta có bốn mươi sáu nhiễm sắc thể, đi thành từng cặp. Một nửa số này được thừa hưởng từ cha, nửa kia được thừa hưởng từ mẹ. Còn trẻ bị down syndrome lại có bốn mươi bảy nhiễm sắc thể, nghĩa là có thêm một nhiễm sắc thể số hai mươi mốt. Chính kẻ thừa ra này đã phá vỡ sự phát triển bình thường về thể chất và trí tuệ của trẻ.

Vài người đi qua trước nhà. Người phụ nữ vội đưa tay quẹt mắt. Rồi chị cười chào xã giao. Những người đi qua cười chào lại. Bất thần, ánh mắt họ quét xuống chỗ chiếc xe đạp ba bánh đang chạy vòng vòng, và cái đầu của thằng bé lái nó cũng quay vòng vòng một cách khó hiểu. Và rồi họ buông ra một ánh nhìn thương hại kèm với cái tặc lưỡi…

Người phụ nữ trẻ đẹp kia chợt gục đầu trên đôi bàn tay như muốn hóa đá cả không gian.

Câu chuyện bắt đầu bằng hai ánh mắt đó. À không, phải là ba ánh mắt chứ. Ánh mắt xa xăm buồn bã, ánh mắt tê dại vô hồn và ánh mắt thương hại không đúng chỗ như lưỡi dao cắt, khứa vào vết đau đã đủ trầy trụa và chưa thôi rướm máu.

***

Câu chuyện về đứa trẻ mắc hội chứng down syndrome trong một làng quê nghèo với vốn kiến thức ít ỏi trong những suy nghĩ của người nông dân chỉ biết cắm mặt xuống đất, phơi lưng giữa đồng, cách xa thành phố đã được người ta đồn thổi rằng do hiếm muộn nên  đôi vợ chồng này đến  một ngôi miếu nằm  giữa một cánh đồng trống hoắc để xin con và sự có mặt của thằng bé như một sai lầm của những vị thần trông miếu. Câu chuyện được thổi phồng qua những cuộc nhậu và qua những cái miệng ngồi không hóng chuyện hàng xóm như một trò giải trí nơi làng quê nghèo nàn, lạc hậu này.

Người ta tả về ngôi miếu như chính mắt họ đã nhìn thấy sự việc xảy ra, phải khâm phục vì trí tưởng tượng của họ đã vượt qua khỏi những bờ tre, gốc rạ, xuyên qua những tán dừa nước dọc theo những con sông, con kênh nối dài xa ngút mắt. Họ nói rằng nhìn cái vẻ ngoài tồi tàn của nó thì không ai tin là nó lúc nào cũng có người tới viếng, tới cúng bái và cầu xin đủ thứ nhưng nó thật sự lại rất nổi tiếng. Nó nổi tiếng như vậy là vì sự rộng lượng của ba vị thần trấn trong miếu.  Đó là Thần Nhầm Lẫn, Thần Sửa Lỗi và Thần Đẹp Trai.

Bình thường khi có ai đó vào thắp nhang cầu xin, Thần Nhầm Lẫn sẽ lấy giấy ghi lại những lời cầu xin nhưng vì cái thói nhầm lẫn được mặc định từ lúc phong thần nên dù rất tỉ mẫn thì thần vẫn cứ nhầm ước muốn của người này sang người kia. Nên thần mới có vị trợ lý là Thần Sửa Lỗi. Thần này cứ mỗi lần nhận giấy tờ từ Thần Nhầm Lẫn chuyển qua là y như rằng phải căng mắt ra để tìm cho đúng điều ước của gia chủ… Công việc của thần lúc nào cũng tất bật nên thần gầy gò, khuôn mặt hốc hác chứ không đươc đầy đặn nhìn phúc hậu như Thần nhầm Lẫn nên ai nhìn Thần Sửa Lỗi cũng không có thiện cảm bằng khi nhìn vào Thần Nhầm Lẫn. Và vì vậy mà họ  vào miếu là một điều lạy thần nhầm lẫn, hai điều Xin thần nhầm lẫn… mà không biết là người thực sự mang tới cho họ điều ước muốn lại là vị thần trông có vẻ khắc khổ ngồi bên cạnh. Nhưng nói gì thì nói  chứ khi cúng bái  thì khách thập phương vẫn dâng hương và lễ vật đủ ba phần, nghĩa là họ cũng không biết cái vị thần dong dỏng cao với gương mặt điển trai kia, đúng như cái tên của mình cũng chỉ là đứng cho đủ đội hình vậy thôi chứ chẳng có miếng ảnh hưởng nào.

Rồi trong một ngày mát lành, lúc này là giờ nghỉ trưa không có ai viếng nên các vị thần rủ nhau làm vài ly gọi là giải khuây. Nhưng càng uống càng hăng say, càng hứng thú, phải gọi là nâng ly và cạn chén (đúng là xỉn thiệt rồi, nâng cái ly lên mà uống hết cái chén.) Mà mấy vị thần này cũng kỳ, nhậu qua luôn giờ nghỉ trưa. Buổi chiều bắt đầu. Lại có người đến cúng bái rồi mà cả ba đều bò lồm cồm hết chỉ có mình Thần Đẹp Trai là còn tỉnh chút thôi.Thế là thần ấy vạn bất đắc dĩ lắm mới ngồi vào ghế chủ tọa.

Mà cũng may chiều hôm đó chỉ có hai vợ chồng người này đến thỉnh nguyện thôi.

Thần Đẹp Trai trong lần đầu tiên có mặt không chỉ để đủ đội hình, ngồi vò đầu bứt tai vì hơi men còn lâng lâng và cả những nguyện cầu, những câu chuyện, những lời than vãn, những giọt nước mắt cứ lộn xộn cả lên…

Buổi tối Thần Nhầm lẫn dậy trước khi thần Sửa Lỗi vẫn còn li bì. Thần hỏi chuyện biết được chiều có hai người đến. Thần Đẹp Trai gói gọn lại một câu:

– Dạ, chỉ có hai người và họ cầu tự thôi ạ…

– Vậy à, tốt lắm. Vậy thì cứ thế này… thế này… mà làm…

Thần sửa lỗi sai vẫn ôm chai rượu ngáy khò…

Và vì thế nên thằng nhỏ ra đời trong sự sai lầm của những ông thần xỉn. Đó là câu chuyện của mấy kẻ say và những trận cười cứ lan ra sau khi cái ly rượu xoay vần từ người này sang người khác. Mấy kẻ đó có biết đâu rằng chính những suy nghĩ ấu trĩ trong một cái đầu toàn hơi men đó đôi khi là tác nhân chính cho ra đời những đứa trẻ khuyết tật chứ không phải là một ông thần nào cả. Gia đình của thằng nhỏ bị bệng down syndrome được đem ra làm đề tài bàn luận trong các cuộc trà dư tửu hậu của những người rảnh rỗi, những lời nói vô tâm ấy đang dần phá nát một gia đình.

***.

 Bầu trời đêm rất cao và rất xa. Màu đen không hẳn là màu đen, có nhiều thứ màu xám gợn lên xen vào giữa. Trăng rằm đêm nay như một viên bánh trôi nước khổng lồ trôi lềnh bềnh trên dòng sông đêm phẳng lặng. Dù trăng tròn nhưng không hiểu sao nhìn vầng trăng đó thấy rất cô quạnh. Chắc tại bầu trời đêm kia không một ánh sao, chỉ có ánh trăng một mình cố thắp lên ánh sáng. Đôi khi là vô vọng.

Thằng bé bị down syndrome vẫn giữ cái thói quen có lẽ thuộc về tiềm thức của mình, quay đầu liên tục về bốn phía. Vẫn là hai con mắt cách xa nhau, cái mũi tẹt, khuôn mặt ngốc với ánh mắt nhìn tê dại. Nhưng lúc này nó đang ngồi trong vòng tay của một bà lão. Bàn tay nhăn nhúm thời gian như những càng cua quắp lại vì thiếu dưỡng chất, vì thấp khớp, vì lao nhọc trọn cuộc đời mình,  nhẹ nhàng vuốt  mái tóc ít ỏi của nó. Bà chép miệng thở dài…

Con trai bà vừa về tới, mùi rượu nồng nặc.

– Con lại uống rượu à?

Những tràng cười lạnh lùng, man dại vang lên thay cho lời đáp. Anh đi qua bà mà không dừng lại nhưng khi chuẩn bị bước qua bậc cửa thì anh quay qua nhìn đứa trẻ kia và nói:

– Má thì vui rồi, má có cháu bồng rồi. còn con, vợ con đã bị điên rồi…điên rồi…má có biết không?

Giọng anh đột nhiên trở nên kích động. Khuôn mặt người mẹ già rung chuyển. Những nếp nhăn như sóng vỗ, mắt bà long lanh nhưng tuyệt không một giọt nước mắt nào lăn trên má. Bà đã trải qua nhiều nỗi đau đến cạn khô dòng nước mắt rồi chăng.

– Vợ con phát bệnh là chuyện đã rồi, tại sao con lại cứ phải thế này… con còn cuộc sống của mình, con còn có người mẹ già này, còn có đứa con này…

– Nó không phải con con ! Chính vì nó mà vợ con mới bị bệnh… không phải.. không phải…

Anh lắc đầu liên tục, cứ như cái thảm cảnh vợ anh với tấm thân tàn tạ đang điên loạn kia hằn rõ trong tâm khảm của anh. Anh đứng tựa lưng vào rồi trượt, bệt xuống ngạch cửa.

– Nhưng chính vợ con muốn chúng ta nuôi nó, muốn con chăm sóc nó…

Giọng bà già lạc đi. Bà vẫn khao khát có một đứa cháu. Nhưng không phải thế này. Khi bà mất đi người con dâu tỉnh táo và phần nào đó mất luôn người con trai một của mình. Còn đứa cháu đang quay đầu liên tục trong vòng tay bà thì lại…

Không khí im lặng bao trùm lên làm ngột ngạt cả không gian. Nhưng bất chợt thằng bé bị down syndrome vốn chưa từng nói một câu nào từ khi lọt lòng bỗng mở miệng. Nó chỉ nói vài tiếng rời rạc, bập bẹ nhưng làm cả không gian như tan chảy,  sự yếu ớt từ cái lưỡi dù dày nhưng đơ cứng của một đứa trẻ bị down syndrome đã phá tan sự tĩnh lặng đáng sợ ngoài kia và cả trong chính những tấm lòng đầy vết thương này.

– Bà… ba…bà…ba…ba

(Còn tiếp)

 

Tác giả: Thiên Quốc (Tác giả đồng ý cho sử dụng bài viết dưới mọi hình thức đọc hoặc đăng bài)

Bài trướcHọc Kinh Thánh Trường Chúa Nhật trực tuyến (CN-28-11-21)
Bài tiếp theoCHƯƠNG TRÌNH THỜ PHƯỢNG CHÚA TRỰC TUYẾN (CN-28/11/21)